
Đừng để công ty kiểm soát cuộc sống của bạn
March 28, 2025Mỗi sáng thức dậy, tôi lại thấy bản thân bị cuốn vào một guồng quay quen thuộc: vội vã rời khỏi nhà, đến công ty, làm việc quên thời gian rồi trở về trong trạng thái kiệt sức. Công việc cứ thế chất chồng, lương không tăng nhưng trách nhiệm ngày càng nặng nề hơn. Cuối tuần, ngày lễ cũng chẳng còn trọn vẹn, vì chỉ cần điện thoại reo lên với một tin nhắn từ sếp hay đồng nghiệp, tôi lại phải vội bật laptop để giải quyết công việc. Đó là khi tôi nhận ra mình đã để công ty kiểm soát cuộc sống của chính mình.
Họ muốn tôi tin rằng làm nhiều hơn là trách nhiệm, là tinh thần cống hiến. Nhưng rồi tôi nhận ra, làm nhiều không đồng nghĩa với việc sẽ được tăng lương hay ghi nhận xứng đáng. Nếu tôi không tự đặt ra giới hạn, họ sẽ tiếp tục giao thêm việc mà không cần phải trả thêm dù chỉ một xu. Họ gọi tôi là “gia đình”, nhưng khi công ty gặp khó khăn, họ sẵn sàng cắt giảm nhân sự mà chẳng hề do dự.
Những ngày đầu đi làm, tôi cũng từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng hết sức, nỗ lực sẽ được nhìn nhận. Nhưng thực tế thì khác xa. Người được thăng chức không phải là người làm việc chăm chỉ nhất, mà là người biết thể hiện giá trị của mình theo đúng cách mà công ty mong muốn. Khi công ty gặp vấn đề tài chính, họ vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ, nói về tinh thần đồng đội, nhưng rồi lặng lẽ cắt giảm nhân sự mà chẳng ai hay biết. Người bị bỏ lại chỉ biết thở dài, người ở lại thì càng thêm áp lực vì công việc của người đi trước nay trở thành phần trách nhiệm của họ.
Có những ngày, tôi làm việc đến tối muộn, bụng đói cồn cào nhưng vẫn cố gắng hoàn thành báo cáo. Tôi bỏ lỡ những buổi tụ họp bạn bè, quên mất cả sinh nhật của người thân chỉ vì những cuộc họp vô nghĩa. Nhưng rồi tôi nhận ra, tất cả những hy sinh ấy chỉ đổi lại một email cảm ơn hời hợt và một danh sách công việc mới chờ đợi vào ngày mai. Tôi dần hiểu rằng, công ty có thể thay thế tôi bất cứ lúc nào, nhưng gia đình và những khoảnh khắc quý giá bên người thân thì không thể lấy lại được.
Công việc quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Nếu tôi không biết cách giữ cân bằng, tôi sẽ mãi là một bánh răng nhỏ trong cỗ máy khổng lồ này, cứ quay mãi mà chẳng biết đâu là điểm dừng. Và tôi không muốn sống một cuộc đời như vậy.