Ổn định không phải là làm mãi ở một nơi, mà đi đâu cũng làm được!

Ổn định không phải là làm mãi ở một nơi, mà đi đâu cũng làm được!

November 26, 2020 4 By Nam Vu

Dạo gần đây, phong trào nhảy việc ngày càng trở nên phổ biến. Có nhiều nguyên nhân khiến anh em nhảy việc, hoặc chán ghét công việc hiện tại, hoặc cảm thấy công ty không đáp ứng được nhu cầu cá nhân của bản thân họ, hoặc có thể một công ty nào khác săn đón mời chào offer cao hơn hẳn ở công ty hiện tại. Khi đó bạn lại đứng trước một sự lựa chọn mới, hoặc là nhảy hoặc là ở lại cố gắng cống hiến và phát triển.

Các ngành nghề văn phòng nói chung hay công nghệ thông tin nói riêng, mức độ nhảy việc lại ngày càng nhiều. Một công ty vinh danh 5 năm, 10 năm, 15 năm cống hiến nhưng trước khi thì con số đó nhiều lắm. Giờ đây càng ngày càng ít đi.Mình thì không biết các bạn thế nào, nhưng mà việc đi làm của mình nó lại thay đổi theo từng giai đoạn.

Mới ra trường, thì muốn làm công ty nào lớn lớn, học được nhiều nhất có thể, dù sao thì cũng chẳng có gì ngoài nhiệt huyết và tuổi trẻ, cứ tích luỹ thôi, đi làm luôn ôm cuốn sổ ghi ghi chép chép chỉ mong là có thể bù đắp được những thiếu sót mà trên giảng đường không có. 

Rồi đến lúc có chút kiến thức, kỹ năng căn bản, nói chung là không sợ mỗi ngày sếp hỏi thì lại trả lời là em không biết làm, cũng học được cách tự học tự tìm hiểu khi mình không biết thật. Khi đó mình chỉ muốn tăng được đôi chút lương cải thiện cuộc sống, tích luỹ được chút ít song song đó vẫn có thể học hỏi phát triển thêm kinh nghiệm bản thân.

Đến một giai đoạn gọi là cứng cứng một chút, có thể tự bơi, không ai support, không ai hướng dẫn, quẳng việc là có thể làm ngay, làm nhanh, làm tốt, làm xuất sắc. Khi đó nhìn thấy bạn bè xung quanh, thấy tủi lại muốn cày tiền, cày thật nhiều tiền. Thế là bán mạng, bán thời gian, bán cuộc sống đi để có thể làm thêm giờ nào hay giờ đó, có thêm phần trăm nào hay phần trăm đó. Giai đoạn này mình chợt nhận ra. Một ngày chỉ có 24 giờ, kiếp đi làm thuê, bạn có xuất sắc bán mạng đến mấy thì cũng đạt ngưỡng mà thôi. Tất nhiên mình thì làm sao đủ tốt mà đạt ngưỡng đó, chỉ là mình ngộ ra được như vậy từ anh chị em đi trước. Họ bán hết cả cuộc sống cá nhân đi chỉ để kiếm thêm tiền sau giờ làm việc hành chính. Chẳng còn thời gian phát triển hay chăm sóc bản thân nữa!

Rồi sao đây, đến một thời lúc nào đó nhìn lại cuộc sống thì lại văng vẳng trong đầu “Hôm nay đi làm có vui không?” Xin trích lời bài hát của Đen Vâu:

Em dạo này ổn không?
Còn đi làm ở công ty cũ?
Còn đi sớm về hôm nhưng mà đồng lương vẫn không khi đủ?
Đồng nghiệp của em thế nào, trong thang máy có chào với nhau?
Có nói qua nói lại và những cuộc họp có đào bới nhau?
Sếp của em thế nào, dễ tính hay thường gắt gỏng?
Anh ta có thương nhân viên hay thường buông lời sắc mỏng?

Thật sự thì con người mà ai chẳng có cảm xúc, đi làm đã mất của mình 1/3 cuộc đời rồi, ai chẳng muốn vui vẻ. Nhưng lúc cảm xúc thế thôi, quay sang cơm áo gạo tiền thì lại muốn cày bạt mạng như lúc trước. Thật chẳng hiểu nổi nữa.Công việc ở nơi A hay nơi B thì chắc chỉ mất một khoảng thời gian ngắn là bạn thích nghi. Nhưng những con người hằng ngày đi ăn trưa với bạn, những người ban ngày cùng bạn chiến đấu cho dự án, tối tối sau khi tăng ca rủ nhau đi nhậu thì chắc cũng khó mà tìm lại được cảm giác đó. 

Thế rồi! Ở ngoài kia bao nhiêu công ty trả lương hấp dẫn thật đó, khi đó bạn hãy tự vấn mình cái offer mới kia là do mình tích luỹ đan lưới trước đó để nhận được hay là mình chỉ chém gió mà có được offer tạm thời. Sau 2 tháng thử việc họ nhận thấy không như mong đợi thì họ lại sa thải mà thôi. 
Cuộc đời làm thuê mà, hãy biến mình là người không thể thay thế, khi đó bạn sẽ được đền đáp. 
Thật ư, liệu bạn có chắc bạn không thể thay thế, liệu rằng khi hết giá trị kiếm lời thì họ có thật sự đền đáp, ai mà biết được. Nhưng chí ít bạn cũng học được và đắp được ít nhiều kinh nghiệm và kiến thức vào bản thân. Để rồi đi đâu đó bạn cũng tự tin hơn là việc chém gió offer nhảy việc. Đừng tin những bài viết cứ nhảy việc là ít nhất 50% lương nhé. Nhìn lại bản thân có thật sự ổn không trước đã. Nếu ổn thì chắc không chỉ dừng ở 50% lương đâu.

Dù sao thì một ngày 24 tiếng là không đổi, đành cố gắng phát triển bản thân, dành thời gian cho nó, phát triển cái chất hơn là số lượng thời gian bạn cày. Một ngày nào đó bạn lại nghĩ đến việc kiếm tiền thụ động, xây dựng business riêng của bản thân để đến lúc bạn ngủ tiền vẫn sinh ra tiền cho bạn. 
Xin thưa rằng, muốn tiền thụ động như nước chảy như thế thì người ta cũng phải bỏ mồ hôi công sức để leo lên vị trí cao để tạo nguồn nước trước khi nằm dưới chân nguồn há miệng chờ. Mà cho dù có leo lên đỉnh nguồn rồi lăn xuống thì chắc gì nguồn nước đó đã chảy mãi, nó lại cạn rồi bạn lại phải leo lên hoặc đi nơi khác. Dù sao thì cũng phải bỏ công sức ra tạo dựng và vun đắp phát triển hằng ngày.

Ổn định ư, bạn phải có giá trị đã, khi đó thì bạn nhảy công ty nào thì sự ổn định đó không mất đi. Hay bạn làm business riêng ư, ổn định đó cũng nằm trong tay bạn nếu bạn có thể làm được nó đã. Chúng ta thì không biết về tương lai, cũng chẳng thể quay lại quá khứ với những đồng nghiệp anh em cùng sát cánh nữa, hãy tập trung cho hiện tại. Nếu bạn muốn sự ổn định, hãy cố gắng biến nó mà bạn đi đâu cũng có thể làm được bằng cách học hỏi và tích luỹ trước đã. Đại dương thì luôn có nhiều cá đó, nhưng bạn đan lưới bắt nó hay chỉ chờ nó bơi đến tay bạn.

Nhìn ai kia nhảy việc và ổn định với công việc mới, nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa xx lần lương. Cảm giác bị bỏ lại là có thật. Nhưng cứ kẹt lại trong suy nghĩ đó thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì? Đánh giá mình trước xem mình đang ở đâu, lưới có lủng chỗ nào không để rồi hãy đi tìm kiếm sự ổn đinh. Còn nếu bạn đủ tự tin vào khả năng của mình thì nơi đâu cũng chào đón bạn thôi, không sợ không ổn định đâu. Nhưng cũng phải nói trước rằng, nguồn nước đó trên cao kia có hạn đó, sự ổn định đó cũng lại chỉ là tương đối khi bạn vẫn không tiếp tục tích luỹ.

Được rồi, mình cũng lại phải cố gắng để đi đan lưới đây, cân bằng cuộc sống và công việc bên cạnh vấn đề phát triển bản thân là thực sự cần thiết. Ổn định ư, để khi đi đâu tôi cũng làm được đã nhé!


P/s: Bài viết là những dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình về con đường sự nghiệp phía trước. Có thể là lời văn không mạch lạc lắm, mong các bạn thông cảm!